Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

HẰNG NGA Ở CUNG TRĂNG

Trường Đại học không giống như trong mộng tưởng của tôi. Nó không có bãi cỏ xanh lãng mạn, cũng chẳng có con đường Hàn Quốc mộng mơ. Không có sân bóng rổ với những anh chàng đẹp trai, cũng chẳng có sân thượng để tôi có thể chạy lên la hét một mình mỗi khi không vui. 
Nó chỉ là một ngôi trường bình thường cao sáu tầng, một cái thư viện, một cái căng tin và ba cái thang máy lúc nào cũng đông cứng người. Ấy thế mà tôi vẫn có thể tưởng tượng ra những câu chuyện tình yêu cực kì lãng mạn ở ngôi trường ấy. Quyển sổ của tôi chắc cũng sắp đạt đến con số một trăm, không phải một trăm thành tích mà tôi đạt được, cũng chẳng phải một trăm việc tốt mà tôi đã làm được. Mà đó là một trăm câu chuyện bi có, hài cũng có được ghi lại sau mỗi lần "lên Cung Trăng" của tôi. Thế nhưng chẳng câu chuyện nào có đầu có cuối vì chúng đơn giản chỉ là những phút mơ mộng bay bổng của tôi. Không biết có phải vì ba mẹ đặt tên tôi là Hằng Nga nên tôi mới mắc cái bệnh lúc nào cũng mơ mộng vẩn vơ như đang trên Cung Trăng không nữa.
Học cũng gần hết năm nhất, trong khi mấy đứa bạn của tôi đều đã có những câu chuyện tình yêu riêng thì tôi vẫn là một kẻ cô đơn. Nhỏ bạn thân bên khoa Ngân hàng thường rủ tôi đi chơi chung với nhóm bạn bên khoa nó để hi vọng tôi có thể gặp gỡ ai đó và bắt đầu câu chuyện tình yêu của mình. Nhưng kẻ mơ mộng như tôi lại chưa thể rung động trước một ai. Hôm nay nó lại rủ tôi đi coi buổi diễn văn nghệ truyền thống của khoa nó:

- Trời ơi, mấy anh chị bên khoa tao múa hát hay cực kì luôn, đặc biệt có anh "hot boy" của khoa tao vừa đẹp trai, hát hay lại học giỏi nữa. Mày gặp anh ấy mà không mê mới lạ.

Nó PR giữ quá, làm tôi cũng háo hức. Đang lòng vòng đứng đợi nhỏ đi mua nước, tôi thấy một nhóm anh chị mặc đồ rất đẹp và thanh lịch. Có lẽ mấy anh chị ấy tham gia trong buổi biểu diễn hôm nay. Tôi nhìn họ chăm chú cho tới khi họ tới gần cửa hội trường. Bất chợt một anh trong nhóm quay sang nhìn tôi nở nụ cười. Và rồi trong giây phút trái tim tôi như đứng lặng vì nụ cười của anh, một nụ cười mà như người ta thường nói là "đẹp như mùa thu tỏa nắng", hay đơn giản đối với tôi nó là nụ cười của yêu thương và hạnh phúc. Nhìn anh cười mà tôi cảm tưởng thế giới này không còn gì đau khổ, muộn phiền nữa, cuộc sống trở nên lung linh, đẹp lạ kì. Tôi đứng ngây người ra như mất hồn cho dù anh đã đi nãy giờ. Một câu chuyện tình yêu đẹp bắt đầu nảy mầm và liên miên chạy trong tâm trí tôi. Tôi bước vào hội trường mà đầu óc vẫn còn bị choáng ngợp. Bất ngờ hơn nữa khi buổi biểu diễn bắt đầu, anh chàng MC vừa bước ra thì nhỏ bạn kéo tay tôi cuống quýt:

- Anh ấy đó, anh ấy là "hot boy" của khoa tao đó. Thấy không, anh ấy đẹp trai quá trời luôn, tao đâu có lừa mày đâu.

Thì ra anh chàng "hot boy" mà nhỏ bạn tôi nói chính là anh, người có nụ cười tuyệt đẹp đã khiến tôi say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tuấn Kiệt, cái tên của anh cũng đẹp như chính anh vậy. Anh vừa làm MC chương trình, vừa tham gia hát. Anh hát cũng hay chẳng kém gì ca sĩ chuyên nghiệp. Nói chung đối với tôi bây giờ, dường như mọi thứ về anh đều là hoàn hảo. 

Từ hôm đó con mắt tôi bắt đầu tìm kiếm, dòm ngó đến những nơi có anh, nghe ngóng những thông tin về anh. Không biết có phải là tôi đang yêu đơn phương anh không nữa, tôi chỉ biết là từ khi gặp anh thì những chàng trai khác đối với tôi dường như không còn gì cuốn hút nữa, và anh đã trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện tưởng tượng của tôi. Dù tôi chưa từng được nói chuyện với anh một lần nào cả, nhưng đối với tôi, anh luôn là một người ngoài đẹp trai, hát hay, học giỏi, và có nụ cười đẹp là những điều mà tôi đã biết chắc thì anh cũng luôn là một người thân thiện, hòa đồng và vô cùng tốt bụng nữa. 

Thoắt cái cũng đã hết năm nhất, tôi cũng có thêm nhiều cái mới, thế nhưng cảm giác đối với anh thì vẫn không thay đổi, vẫn bị choáng ngợp trước nụ cười của anh, vẫn bối rối như một con ngốc mỗi khi vô tình chạm mặt anh.
Năm hai tôi cực kì thích thú với môn Giao tiếp trong kinh doanh. Thầy giảng bài thu hút và dạy chúng tôi nhiều điều thú vị. Bạn có biết rằng muốn trở thành một người thành công trong kinh doanh thì trước hết bạn phải có một chất giọng tốt, nghe thật lạ phải không. Nhiều người trước khi trở thành diễn giả hay doanh nhân, họ đã phải học qua một lớp thanh nhạc. Học thanh nhạc không phải để có một giọng hát hay mà là để có một chất giọng khỏe, vững. Có như vậy bạn mới có thể đứng trước hàng trăm người hay đơn giản là vài chục nhân viên để diễn thuyết, để thuyết phục họ. Thầy chỉ chúng tôi một cách "luyện giọng" đồng thời cũng là rèn luyện sức khỏe cực kì hiệu quả mà lại chẳng tốn kém gì. Đó là leo cầu thang bộ và....hát:

- Hàng ngày các em tới lớp, thay vì đứng dài cổ chờ thang máy thì các em hãy đi thang bộ và vừa đi vừa hát. Tôi đảm bảo các em sẽ có một sức khỏe và một chất giọng cực kì tốt.

Một phương pháp quả thật rất thú vị. Tôi quyết định rèn luyện theo cách của thầy. Bỏ qua chiếc thang máy đông cứng, tôi bước đến cầu thang bộ, ngước nhìn một cái và hít một hơi thật dài. Tôi bắt đầu bước lên và cũng bắt đầu hát bài hát mà tôi yêu thích "Chào buổi sáng, nhìn bao bước chân trên đường...". Tới lầu ba, giọng tôi bắt đầu chùn xuống, đã nghe thấy sự mệt mỏi trong đó. Lầu bốn, tôi bắt đầu thở dốc, giờ giống như tôi đang đọc hơn là hát. Lầu năm, tôi không còn đủ sức để ngẩng mặt lên nhìn đường nữa, mắt mờ đi, tay vịn vào thành cầu thang để kéo người lên, nhưng tôi vẫn cố rệu rạo những câu hát cuối "sẽ có những sóng gió phía trước, hãy cố gắng bước qua dù không dễ dàng...". Bất chợt, tôi cảm giác mình đụng vào cái gì đó, tôi ngước mắt lên. Là anh, đúng là anh. Anh đang đứng ngay trước mắt tôi với một nụ cười đầy trìu mến.

- Cố lên cô bé. 

Tôi chỉ tròn mắt nhìn anh và ...thở hổn hển mà không nói được lời nào. Anh nhìn tôi cười rồi bước xuống cầu thang và nhanh chóng khuất đi. Tôi nhìn theo anh trong sự tiếc nuối. Thế là xong, một cơ hội hiếm hoi để tôi có thể làm quen với anh vậy mà tôi đã bỏ lỡ nó một cách ngớ ngẩn trong một bộ dạng thật là tệ hại: mặt thì nhễ nhại mồ hôi, lại còn thở hổn hển như một chú cún con vừa mới chạy đuổi bắt một con cào cào vậy. Bỏ lỡ cơ hội làm quen với anh quả thật đáng tiếc, thế nhưng nó lại cho tôi một động lực phi thường để tôi kiên trì luyện tập phương pháp của thầy với hi vọng rằng sẽ đụng phải anh một lần nữa. Những ngày sau đó, tôi tạm biệt luôn chiếc thang máy đông đúc và chuyển sang đi thang bộ hoàn toàn. Một tuần, hai tuần rồi một tháng, sự dẻo dai cũng như chất giọng của tôi được cải thiện rất nhiều. Tôi có thể leo lên đến tầng sáu mà giọng hát vẫn nhẹ nhàng chứ không phải là thở hổn hển như những ngày đầu. Thế nhưng tôi lại không may mắn để đụng phải anh thêm một lần nào nữa.

Hôm nay trời thật đẹp, trời xanh và cao nhưng không có nắng, gió hiền hòa làm vài sợi tóc của mấy bạn nữ bay ngang qua mặt trông thật nữ tính. Mỗi ngày tôi luôn chọn một cách khởi đầu thật vui vẻ bằng cách đọc mấy mẩu chuyện cười trên báo Teen. Có lẽ, chuyến xe buýt này đã quá quen với cái hình ảnh tôi ngồi đọc báo và cười khúc khích một mình rồi nên giờ dù tôi có cười thế nào thì cũng chẳng mấy ai còn để ý tới tôi nữa.
Đang loay hoay nhét cuốn báo vào cặp thì thấy bóng dáng anh từ đằng xa và đang đi về phía tôi. Vẫn là cái dáng vẻ năng động, tự tin và vẻ mặt thân thiện. Anh đi qua tôi tự nhiên và nhẹ nhàng còn tôi thì cứ hồi hộp, bối rối như sắp phải trả bài vậy. Tôi bước theo sau anh và hình dung ra cái cảnh tôi là một người bạn thân thiết của anh, tung tăng chạy lại gần anh, vỗ vai anh một cái và tươi tắn chào anh "Anh Kiệt". Bất chợp anh quay lại nhìn tôi. Ôi trời ơi, tôi đã làm cái gì thế này, cái bệnh mơ mộng của tôi trầm trọng tới mức nó biến thành hành động luôn rồi. Tôi đã vỗ vai anh và gọi tên anh.

- Em gọi anh à. Và kèm theo vẫn là một nụ cười tươi tắn của anh. 

Tôi dường như vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, tôi chỉ đứng ngây người và tròn mắt nhìn anh.

- Em có chuyện gì à.

Anh hỏi lại tôi.

- Ơ...ơ.......em. 

Tôi ậm ợ như gà mắc tóc. Nhưng cũng may là tôi nhanh trí nhìn vào cuốn sách anh đang cầm trên tay, là một cuốn sách ngoại văn. MBA gì gì đó.

- À...Chỉ là.... em thấy anh đang cầm một cuốn sách ngoại văn. Chắc là anh giỏi tiếng anh lắm ạ.

Anh cười thật tươi:

- Cũng không phải giỏi lắm nhưng anh có thể đọc và hiểu mấy cuốn sách như thế này.

Anh giơ cuốn sách lên, nhìn nó rồi lại nhìn tôi cười.Con người anh đúng thật là hào phóng, lúc nào anh cũng vô tư trao tặng những nụ cười tuyệt đẹp cho người khác. Cũng nhờ những nụ cười của anh đã làm tôi đỡ hồi hộp hơn. Tôi lấy lại bình tĩnh và trò chuyện với anh một cách tự nhiên hơn. Thế là bắt đầu câu chuyện về học tiếng anh, vừa đi vừa nói chuyện với anh tôi không còn biết thứ gì xung quanh đang diễn ra. Tôi cảm tưởng như tôi và anh đang đi trên một con đường mà hai bên là hai hàng cây xanh mát với những chú chim đang ca hót rộn ràng.
Khoảng thời gian nói chuyện với anh không nhiều nhưng quan trọng là tôi đã có được số điện thoại của anh. Tôi nhờ anh chỉ cách học tiếng anh hiệu quả, anh đã vô tư chia sẻ lại còn cho tôi số điện thoại để nếu tôi có gặp khó khăn gì về tiếng anh thì cứ gọi cho anh, anh sẽ giúp đỡ hết mình. 

Tình yêu đúng là một thứ tiên dược thần kì, nó làm tôi vui như một chú chim non được bay theo mẹ khám phá thế giới. Mọi thứ xung quang trở nên tươi mới, đẹp đẽ. Con người tôi bỗng chốc cũng trở nên rạng rỡ và thu hút. Tôi hân hoan đón chào mọi thứ, tôi làm việc nhiệt tình và sáng tạo, tôi giúp đỡ mọi người, tôi cảm ơn mọi người và tôi cũng vô tư trao cho mọi người những nụ cười thật tươi. Tình yêu cũng cho tôi một động lực mạnh mẽ để học tiếng anh, tôi học tập miệt mài và cố gắng tìm ra thật nhiều thắc mắc để có thể được gặp anh nhiều hơn.


Chúng tôi bắt đầu nhắn tin qua lại và đôi khi là gặp mặt. Ban đầu là trao đổi về tiếng anh, sau đó là những chia sẻ về sở thích, niềm đam mê và những vấn đề trong cuộc sống. Quả là tôi đã không nghĩ sai về anh một chút nào, anh là một người cực kì thân thiện và tốt bụng. Anh tham gia rất nhiều các hoạt động xã hội từ các hoạt động bảo vệ môi trường, các hoạt động về an toàn giao thông, rồi các hoạt động quyên góp cho các em nhỏ bị bệnh tim. Anh thường tới các nhà mở, nhà tình thương để chơi với các em nhỏ. Anh đi tới đâu cũng được mọi người yêu quý. Chắc chắn rồi bởi vì anh cũng luôn yêu quý mọi người. 

Càng tiếp xúc với anh nhiều, cùng anh tham gia các hoạt động xã hội, tôi chỉ càng thấy ngưỡng mộ và yêu anh nhiều hơn. Anh cũng quan tâm đến tôi, đối xử với tôi rất tốt, luôn cố gắng làm những điều tốt đẹp cho tôi. Thế nhưng, đối với những người khác, anh cũng quan tâm và đối xử tốt với họ. Vì vậy, tôi chẳng thể biết được là tình cảm mà anh dành cho tôi là gì nữa. Anh có yêu tôi, hay đơn giản tôi chỉ là một người được anh trao tặng lòng tốt như bao người khác.
.......................................
"Tứ tư của Cự Giải là một ngày tràn đầy năng lượng, bạn làm mọi việc với niềm hào hứng và nhiệt huyết. Bạn có một bước tiến mới trong tình yêu. Dũng cảm sẽ mang lại cho bạn những kết quả tuyệt vời". Mục bói vui theo ngày này có lẽ để mấy cô nội trợ nói còn hay hơn. Thế nhưng nó lại làm tôi suy nghĩ. Dũng cảm ư, có lẽ cũng đã đến lúc tôi phải dũng cảm với tình yêu của mình. Tôi không muốn cứ dày vò mình mãi với cái câu hỏi anh có yêu tôi không. Tôi nhất định phải hỏi anh, cho dù kết quả là thế nào thì có lẽ nó sẽ giúp tôi thoải mái hơn.


Buổi chiều tôi và anh đi tiền trạm một nhà mở để chuẩn bị tổ chức trung thu cho các em nhỏ ở đó. Xong việc anh chở tôi đi ăn rồi chở tôi về nhà. Ngồi sau xe tôi liên miên nghĩ về cái cảnh tôi sẽ tỏ tình với anh. Tôi nghĩ ra đủ các câu để tỏ tình mà sao câu nào nghe cũng què cụt thế nào ấy. Trời ơi văn vẻ của tôi bay đâu hết rồi.

- Đến nơi rồi thưa tiểu thư. 

Anh vừa nói vừa cười. Tôi xuống xe rồi đứng nhìn anh tần ngần.

- Trông em có vẻ mệt lắm đấy. Thôi em vào ngủ sớm đi mai còn lấy sức đi học.

Anh xoa đầu tôi trìu mến:
- Ngủ ngon nhe .... Hằng Nga.
- Dạ. Anh cũng vậy nhe.

Tôi bước từng bước từ từ, phân vân xem có nên tỏ tình với anh không. Bỗng anh cất lời:
- Trăng hôm nay đẹp quá.

Tôi quay ngoắt người lại nhìn anh rồi ngẩng lên trời.

- Wow, đúng là trăng đẹp thật... Theo anh, chị Hằng Nga ở trên Cung Trăng có hạnh phúc không?.
- Hằng Nga vừa xinh đẹp, tốt bụng, mọi người đều yêu quý, lại có chú Cuội bầu bạn cùng, chắc chắn là chị ấy hạnh phúc rồi.
- Nhưng.... chú Cuội lúc nào cũng lặng thinh, làm sao Hằng Nga biết được là chú Cuội có yêu... quý Hằng Nga hay không? 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh chờ đợi. Anh tiến lại gần tôi. Bất chợt anh nắm lấy tay tôi thật chặt. Đây là cái nắm tay cố ý đầu tiên mà anh dành cho tôi. Người tôi lâng lâng như đang trên Cung Trăng, tim tôi bắt đầu loạn nhịp. Anh nhìn tôi trìu mến.

- Chú Cuội luôn quan tâm, chăm sóc Hằng Nga mà quên nói với Hằng Nga rằng chú Cuội vô cùng yêu quý Hằng Nga, trong tim chú Cuội luôn dành cho Hằng Nga một vị trí quan trọng nhất. Chú Cuội muốn cùng Hằng Nga sống hạnh phúc mãi mãi. Hằng Nga.....có đồng ý không?

Tôi và anh nhìn nhau trong giây lát. Tôi bẽn lẽn gật đầu và rồi chúng tôi trao nhau những nụ cười rạng rỡ.
Cuối cùng thì trong cuốn sổ của tôi cũng có một câu chuyện có kết, một cái kết thật đẹp. Bây giờ thì Hằng Nga không cần phải lên Cung Trăng để mộng tưởng về những câu chuyện tình yêu nữa. Bởi vì cô đã có một tình yêu thực sự cho riêng mình. 

Gấu Trúc

 Ngó thêm:

Anh trai và em gái 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét