Sài Gòn đông đúc, ồn ã, tấp nập, nhưng có lẽ nó cũng là nơi
hội tụ nhiều sắc màu cuộc sống nhất. Vui, buồn, đau khổ, hạnh phúc, ê chề hay
vinh quang... Tất cả tạo cho Sài Gòn cái chất riêng, cái chất của một thành phố
từng được mệnh danh là "Hòn Ngọc Viễn Đông", khiến cho người ta khi ở
thì giận hờn, thờ ơ, nhưng tới khi xa rồi thì lại quyến luyến, nhớ nhung.
Cái thời tiết oi bức giữa trưa khiến ai cũng chỉ muốn nhanh
chóng trở về nhà hoặc tấp vào một nơi nào đó để tránh nắng. Đèn giao thông tại
những ngã tư lớn có thời gian chờ đèn đỏ tới cả trăm giây, khiến cho những người
đi đường ai cũng phải ngao ngán, thở dài.
Cô bán hàng rong vội vã băng qua đường khi vừa đèn đỏ. Một
chiếc xe máy chạy như tên vụt qua, đụng vào gánh hàng của cô khiến cô ngã xõng
xoài, còn gánh hàng thì đổ văng tung tóe.
Cô bé đang đứng chờ đường phía bên kia thấy vậy, vội vàng chạy
lại đỡ cô đứng dậy rồi nhanh nhẹn dựng gánh hàng lên và nhặt đồ văng vào gánh
cho cô. Cũng may thời gian chờ đèn lâu nên hai cô cháu cũng kịp nhặt xong hết
những đồ văng vào gánh trước khi đèn xanh. Hai cô cháu đỡ gánh hàng vào lề đường.
Cô bé nhanh nhẹn hỏi thăm:
"Cô có bị đau ở đâu không ạ?"
"Không, cô không sao cả. Cô cảm ơn con nha. Con ngoan
và tốt bụng quá"
"Dạ không có gì đâu cô, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà"
Cả hai cô cháu đều cười rất tươi. Trời vẫn nắng, không khí vẫn
oi bức, nhưng tình người thì lại "tươi mát" hơn rất nhiều.
Cô bán hàng rong lại tiếp tục công việc với gánh hàng của
mình nhưng trong lòng thấy được an ủi và hạnh phúc. Cô bé lại tung tăng về nhà
mà trong lòng vui sướng ngập tràn.
Hạnh phúc đơn giản thật, chỉ một hành động tốt bụng nhỏ của cô bé
nhưng đã khiến nhiều thứ được thay đổi. Cô bé nhận được niềm vui sướng lớn lao,
cô bán hàng rong nhận được niềm an ủi, hạnh phúc. Và còn nhiều người khác nữa,
những người đi đường, những người đứng chờ "đèn xanh", có lẽ họ cũng
đã nhận được nhiều điều cho riêng họ. Nhưng mình biết chắc một điều mà họ đã nhận
được đó là..............Họ đã không phải ngao ngán hay thở dài trong suốt thời
gian chờ đèn, bởi vì họ đã bị cuốn hút bởi câu chuyện của hai cô cháu mà quên
đi rằng mình đang đứng chờ đèn (^^).
"Cho" và "Nhận" nghe có vẻ khác nhau
hoàn toàn, thế nhưng nó lại rất khó để phân biệt. Theo các bạn trong câu chuyện
trên ai là người đã cho, và ai là người đã nhận. Ranh giới giữa cho và nhận thật
mơ hồ. Đôi khi bạn nghĩ mình là người đã cho đi nhưng thực ra bạn lại là người
nhận về và ngược lại. Cho và nhận nghe như một cái vòng luẩn quẩn. Thế nhưng bạn
đâu cần phải quan tâm câu trả lời cho cái vòng luẩn quẩn đó là gì. Điều quan trọng
là bạn cần biết rằng, khi bạn cho đi tức là bạn đã nhận lại và thậm chí nhận lại
gấp rất nhiều lần. Vì vậy mỗi ngày, bạn hãy cho đi một chút, một hành động tốt,
một câu cảm ơn chân thành, hay đôi khi chỉ là một nụ cười, một câu xin chào của
bạn là đủ rồi. Bạn sẽ nhận lại với mức tăng theo cấp số nhân, vậy là bạn đã
"giàu có" quá rồi, và.... thế giới này cũng sẽ trở nên tươi đẹp hơn rất
nhiều.
Hãy cho và nhận bạn nhé (^^)
"Lạy Chúa, xin giúp con mở lòng yêu thương người khác từ
lúc con rời khỏi nhà cho đến lúc con trở về. Xin hãy giúp để khi con gặp ai đó
trên đường đi, một lời nói tử tế, một nụ cười, một lời cảm ơn của con dành cho
họ cũng có thể làm thay đổi cuộc sống của họ, xin đừng để con quá bận rộn mà bỏ
quên những việc này".
(Trích "5 bí quyết cần khám phá trước khi chết")
"If we give a little love. Maybe we can change the
world"
Gấu Trúc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét