- Trúc ơi, dậy đi con,
hôm nay nhà mình đi chụp hình. Dậy ăn uống rồi đi không muộn con.
Tôi còn tiếc giấc ngủ
chưa muốn dậy. Tôi cuộn tròn chiếc chăn vào người rồi lại nằm yên như thể chưa
nghe thấy mẹ gọi.
- Em gái ơi dậy đi. Cả
nhà mình đi chụp hình.
Anh ta leo lên giường
tôi rồi từ từ vén chăn của tôi ra. Tôi nhìn anh ta chừng chừng.
- Anh phiền phức quá
đi.
Rồi tôi tung chăn, vẻ mặt
cau có, đi thẳng vào toilet.
Năm nào nhà tôi cũng có
một ngày đi chụp hình cùng nhau. Chẳng phải để kỉ niệm một ngày vui nào đó,
cũng chẳng phải chụp cho một sự kiện trọng đại gì. Mà chụp hình chỉ là để
update cái diện mạo của mọi người qua từng năm. Tất cả những việc này cũng chỉ
vì anh trai tôi mà ra.
Anh bị một trận cảm não
nặng từ khi còn nhỏ, trận cảm làm não anh bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi cũng
không hiểu lắm nhưng nói chung là nó khiến anh ấy trở thành như một đứa trẻ, mà
thực ra cũng không được như một đứa trẻ. Bởi vì một đứa trẻ qua năm tháng lớn
lên thì nó cũng sẽ hiểu biết và thông minh lên, còn anh trai tôi thì mãi vẫn chỉ
ngốc nghếch, ngờ nghệch và không thể tự chăm sóc bản thân.
Mẹ tôi luôn chuẩn bị những
bức hình có tên từng người trong gia đình, số nhà, số điện thoại sẵn trong túi
áo của anh. Và cho dù diện mạo của từng người qua từng năm chẳng thay đổi là mấy
nhưng ba mẹ tôi vẫn muốn chắc chắn rằng hình ảnh của chúng tôi là giống nhất để
lỡ anh có bị lạc thì mọi người cũng sẽ dễ dàng để tìm ra chúng tôi hơn. Đó
chính là lý do cho "ngày chụp hình hàng năm" của nhà tôi.
Ba mẹ phải dạy lại cho
anh mọi thứ. Từ việc ăn uống, vệ sinh cá nhân, rồi chuyện lễ phép hàng ngày. Mẹ
giải thích rằng anh được sinh ra trước nên anh là anh trai, còn tôi được sinh
ra sau nên tôi là em gái. Từ đó anh cũng chỉ gọi tôi là em gái thay vì nhớ và gọi
tên thật của tôi.
.............................................
- Ê Trúc, chiều nay lớp
mình tổ chức qua nhà thằng Hoàng chơi đó. Bữa nay ba mẹ nó đi công tác hết, bọn
mình qua đó câu cá rồi nấu lẩu ăn.
Tôi xị cái mặt ra trông
thật thểu não.
- Mày cũng biết là tao
không thể đi được mà, tao còn phải ở nhà trông anh tao nữa.
- Ừ nhỉ, tao quên mất.
Hay là mày để anh mày ở nhà một mình đi. Đi chơi với lớp một bữa.
- Mày tưởng tao không
muốn đi hả. Nhưng tao mà để anh tao ở nhà một mình thì về ba mẹ tao la chết mất.
Ba mẹ tôi đi làm từ
sáng tới tối mới về, tôi thì học buổi sáng, vì thế ba mẹ thường gửi anh bên nhà
bà Tư. Tan học là tôi phải về nhà nấu cơm và ở nhà trông anh luôn. Vì phải
trông anh mà tôi chẳng được đi chơi gì cả, bởi thế mà tôi lúc nào cũng cằn nhằn,
khó chịu với anh. Còn anh thì lúc nào cũng như một đứa trẻ ngây thơ, ngoan
ngoãn. Cho dù bất cứ chuyện gì, là tôi đúng hay tôi sai thì anh cũng cứ tỏ ra
anh là người có lỗi. Anh rụt rè lại gần tôi với vẻ mặt tội lỗi đáng thương :
- Em gái ơi, anh xin lỗi.
Em gái đừng giận anh mà.
Có đôi khi tôi thấy ghét
cái bộ dạng đó của anh vô cùng, nó làm tôi cảm thấy có lỗi khi la mắng anh, nó
làm tôi mủi lòng.
Chủ nhật ba mẹ thường
đưa anh ra ngoài chơi. Tôi thì chẳng bao giờ muốn đi cùng, tôi chỉ tranh thủ những
lúc như vậy để trốn khỏi anh và đi chơi với mấy đứa bạn. Còn anh thì ngược lại,
lúc nào cũng nghĩ đến tôi. Lần nào đi chơi anh cũng mang về cho tôi cái gì đó,
khi thì cái kẹo mút, khi thì quả bóng bay, lúc thì cái kèn,... toàn là mấy thứ
đồ chơi trẻ con. Mà tôi thì đâu còn là trẻ con nữa, nên mấy thứ đó cũng chẳng
thể làm tôi cảm kích.
........................................................
- Em gái ơi, em ra lấy
cho anh quả bóng bay đi, nó bay lên cao rồi.
- Cao như vậy em không
lấy được. Anh ra chơi với miu đi, không chơi bóng bay nữa.
Tôi chẳng thèm nhìn xem
quả bóng bay ở đâu mà nói đại vậy cho qua chuyện. Anh lại ngoan ngoãn nghe lời
và lẳng lặng đi chơi một mình. Sắp thi nên tôi phải lo tập trung học bài, tôi
chẳng thèm để ý xem anh chơi gì nữa, cũng chẳng có thời gian mà cằn nhằn anh nữa.
- Em gái ơi, bà Tư nói
cho bà mượn cái chai xịt kiến.
- Anh xuống bếp với cái
chai màu đỏ ở trên kệ ấy. Tôi vẫn cắm cúi làm bài.
- Choang.
Tiếng chén
đĩa vỡ loảng xoảng. Tôi hốt hoảng chạy xuống bếp. Trời ơi, thật là thảm hại. Một
đống chén đĩa vỡ, anh thì nằm xõng xoài trên đất, tay bị miếng chén vỡ cào máu
chảy tòng tòng. Tôi giận không biết đường nào mà nói. Vừa lớn tiếng la anh vừa
vội vàng đi lấy miếng vải băng vết thương cho anh:
- Sao anh vô tích sự
quá vậy, làm mỗi một chuyện cỏn con cũng không xong, lại còn làm vỡ một đống
chén đĩa nữa chứ. Tối về thế nào ba mẹ cũng cho em một trận ra trò. Anh lúc nào
cũng chỉ phá hoại thôi. Lúc nào anh cũng chỉ biết gây chuyện, còn bao nhiêu hậu
quả là em phải chịu hết.
Tôi tức muốn phát khóc
luôn. Tôi băng tay cho anh mà như thể đang giằng co, xả giận vào anh. Còn anh
thì vẫn chỉ có cái câu xin lỗi. Xin lỗi thì có ích gì chứ, cho dù anh có nhận lỗi
về mình thì ba mẹ cũng đâu có bao giờ la anh, chỉ có tôi là phải gánh chịu những
hậu quả mà anh gây ra thôi.
- Sao con lại để cho
anh làm chứ, mẹ nói con bao nhiêu lần rồi. Sao con cứ làm biếng rồi sai anh làm
vậy....
Rồi một tràng một chuỗi
những câu tôi không tốt cái này, tôi không tốt cái kia. Cho dù đã đoán trước được
việc này nhưng tôi vẫn thấy ức vô cùng, tôi chạy vào phòng rồi khóc nức nở. Tại
sao lúc nào cũng là tôi có lỗi. Tại sao lúc nào ba mẹ cũng chỉ bênh vực anh.
Tôi thấy mình thật chẳng may mắn chút nào. Những bạn bè của tôi có anh trai thì
tụi nó thường được anh cho đi chơi đây đó, mua cho cái này cái kia, thỉnh thoảng
lại được anh chở đi học. Tôi thèm được như tụi nó lắm.
Lúc này đây tôi thấy
ghét anh, ghét anh lắm. Tôi ước là mình không có anh trai, chỉ có mình tôi
thôi, ba mẹ sẽ không bao giờ la mắng tôi như vậy, tôi cũng sẽ được thoải mái đi
chơi với các bạn mà không cần phải lo cho ai.
Những hiềm khích trong
tôi đối với anh tôi cứ ngày càng nhiều thêm. Tôi ngày càng khó chịu với anh
hơn. Còn anh thì lúc nào cũng vô tư như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng bây giờ tôi không còn thấy mủi lòng với cái bộ mặt ngây ngô, đáng thương
của anh nữa.
Hôm nay đọc một bài báo
về một cô bạn nghèo vượt khó. Gia đình bạn ấy rất khó khăn, bố mẹ làm nương rãy
quần quật suốt ngày nhưng cũng không thể lo đủ cho bốn đứa con được no đủ. Đặc
biệt cậu con trai cả lại bị bại liệt chỉ nằm một chỗ. Cô bạn kia là em gái thứ
hai trong nhà nhưng gánh trách nhiệm như một chị cả, vừa phụ bố mẹ việc nương
rãy, vừa chăm lo cho các em và người anh trai bị bại liệt, vậy mà bạn ấy vẫn học
rất giỏi và vô cùng thương anh.
"Anh cháu thật
không may mắn vì bị bại liệt, vì thế cháu luôn cố gắng chăm sóc anh thật tốt để
bù đắp lại những thiệt thòi mà anh phải gánh chịu".
Tôi khóc sướt mướt vì cảm
động. Bạn ấy thật là giỏi, thật là ngoan. Cùng là hoàn cảnh có một người anh
trai không bình thường, vậy mà bạn ấy lại nghĩ là anh trai mình thiếu may mắn,
cần được bù đắp, còn tôi lại cho rằng mình thiếu may mắn vì có một người anh
không bình thường. Thì ra trên thế giới này chẳng có gì là tốt hay xấu, tốt hay
xấu chỉ là ở suy nghĩ của mỗi người mà ra. Tôi thấy mình nhỏ bé vô cùng vì
chính những suy nghĩ hẹp hòi của mình.
Trong tôi bắt đầu nảy
sinh mâu thuẫn, một cuộc đấu tranh tâm lý dữ dội diễn ra trong con người tôi. Một
bên là một cô bé hối lỗi, biết thương anh trai và muốn đối xử với anh thật tốt.
Bên kia là một con nhóc ích kỉ, luôn cảm thấy thiệt thòi vì không được đi chơi
như các bạn cùng trang lứa và chỉ muốn hằn học cái người anh trai đã gây ra
chuyện đó. Con người tôi vì thế mà trở nên bất thường khó hiểu. Những lúc cô bé
hối lỗi chiến thắng, tôi tự nhiên đối xử với anh thật nhẹ nhàng, hiền dịu.
Nhưng những lúc tâm trạng không vui thì con nhóc ích kỉ trong người tôi lại chiến
thắng, tôi lại hằn học và la mắng anh. Tôi như một con rối cứ để những cảm xúc
chế ngự.
...............................................................................
- Alo
- Trúc ơi, anh Bo đang
quay clip ở nhà thờ nè.
- Hứ, thiệt hả.
- Bọn tao đang chờ lát anh quay xong sẽ xin chữ kí và chụp hình
với anh, mày ra nhanh lên.
- Uh, tao ra ngay đây.
Tôi chẳng cần suy nghĩ
gì, chạy vèo vào phòng thay một bộ đồ thật đẹp. Tôi vơ vội mấy cây viết và mấy
cuốn sổ tay nhét vào cặp rồi chạy như bay ra cửa.
- Em gái ơi, em đi đâu
đấy.
Tiếng anh gọi làm tôi
giật mình nhớ ra. Còn anh thì sao đây, ai trông anh bây giờ. Đúng rồi bà Tư.
Tôi chạy vọt qua nhà bà Tư xem bà có nhà không. Nhưng bà Tư đi đâu mất rồi. Tôi
cuống quýt suy nghĩ. Đành phải nịnh anh thôi.
- Anh trai ơi, em có việc
phải đi gấp. Anh trai ở nhà một mình nhé, em đi một lát rồi em về liền à.
- Ừ, anh trai ở nhà một
mình được mà. Em gái đi đi.
- Vậy anh trai ở trong
nhà, em khóa cửa lại nhe.
- Em gái đừng khóa cửa,
em đóng cửa lại anh sẽ ngồi trong nhà chơi với miu, anh hứa sẽ không đi đâu
đâu.
Tôi suy nghĩ trong giây
lát. Tôi cũng chỉ ra xin anh Bo chữ kí và chụp với anh tấm hình rồi về liền
thôi, chắc cũng không lâu. Thôi cứ để cửa mở cũng được, chứ nhốt anh lại, tối về
anh lại kể với ba mẹ thì tiêu.
- Vậy em không khóa cửa
nữa, nhưng anh trai hứa không được đi đâu nghe chưa. Tối ba mẹ về cũng không được
kể chuyện gì với ba mẹ, biết chưa.
- Anh biết rồi. Anh hứa
mà.
Tôi nghĩ chắc anh cũng
không dám đi đâu. Thế là tôi lấy xe đạp một mạch ra nhà thờ, chẳng nghĩ gì tới
anh nữa, chỉ háo hức được gặp anh Bo.
Chúng tôi tranh nhau
xin chữ kí rồi chụp hình với anh Bo. Đám đông nhốn nháo như lễ hội cho tới khi
anh Bo đi. Chúng tôi mở máy xem lại những tấm hình chụp cùng anh Bo rồi bàn tán
sôi nổi.
..................................................................
- Thôi chết, mấy giờ rồi
mày.
Đã hơn 5 giờ rồi. Tôi hốt
hoảng lên xe chạy một mạch về nhà. Trong miệng lẩm bẩm "Hi vọng là mình về
trước ba mẹ. Hi vọng anh không đi đâu lung tung".
Tôi lăng xe chạy vội
vào nhà:
- Anh trai ơi, anh trai
ơi.
Tìm khắp nhà cũng không
thấy anh đâu. Tôi chạy quanh mấy nhà hàng xóm hỏi thăm nhưng không ai thấy anh
cả. Tôi bắt đầu sợ hãi, đầu óc tôi rối tung lên không biết phải làm gì. Tôi ngồi
thụp trước cửa nhà rồi ôm mặt khóc.
- Trúc, con làm sao vậy.
Sao lại ngồi đây khóc.
Tôi chạy tới ôm trầm lấy
mẹ rồi khóc nức nở.
- Ư, ư ư ư....... Mẹ
ơi............mẹ ơi.... anh.
- Anh con làm sao.
- Không thấy anh đâu cả,
mẹ ơi, con sợ lắm.
Ba mẹ chạy vội vào tìm
lại khắp nhà. Tôi chỉ biết đứng chôn chân một chỗ và khóc. Mẹ hỏi tôi chuyện gì
đã xảy ra. Tôi kể lại chuyện trong tiếng nấc. Mẹ định la tôi nhưng ba ngăn lại:
- Được rồi em đừng la
con bé nữa, nó cũng sợ lắm rồi. Phải đi tìm thằng Lâm trước đã.
Ba mẹ kêu tôi ở nhà để
ba mẹ chia nhau đi tìm và nhờ thêm một số người đi tìm nữa. Tôi ngồi co ro trước
cửa nhà và tự nhủ "Chỉ là anh đi lạc đâu đó thôi. Mọi người sẽ nhanh chóng
tìm ra anh thôi". Nhưng rồi nó cũng không thể xua tan nỗi sợ hãi của tôi.
Tôi thấy sợ vô cùng, tôi sợ sẽ có chuyện gì xảy ra với anh, tôi sợ sẽ không được
nghe tiếng gọi "em gái" thân thương của anh nữa. Nỗi sợ bao trùm lấy
tôi làm tôi lạnh toát người. Lúc này đây tôi mới biết rằng tôi yêu anh trai
mình rất nhiều. Tôi ngồi nghĩ lại mọi chuyện. Sao tôi lại là một đứa em gái tệ
đến vậy.
Đã 8 giờ tối mà vẫn chưa
có tin tức gì. Tôi lo lắng nghĩ ra đủ thứ chuyện không hay
- Ông trời ơi, ông trừng
phạt con thế nào cũng được. Chỉ xin ông hãy để cho anh trai con được bình yên.
Ông mang anh trai về cho con đi.
Tiếng chuông điện thoại
reo, chắc là có tin gì của anh rồi. Tôi lật đật chạy lại nghe máy
- Aaalo
- Trúc à, ba đây. Ba mẹ
tìm thấy anh con rồi. Anh con bị tai nạn giờ đang nằm trong bệnh viện.
Nghe đến đây thôi thì
tôi lại òa khóc.
- Anh...anh con có sao
không ba.
- Anh con bị thương nhẹ
thôi, không có gì nguy hiểm cả. Chắc đêm nay ba mẹ sẽ ở lại trong bệnh viện.
Con ở nhà ăn cơm rồi học bài đi nhe. Đừng lo lắng gì cả.
Tôi còn tâm trạng nào để
ăn uống nữa chứ. Tôi lại ngồi khóc và rồi tự trách mình. Tôi chỉ mong cho trời
mau sáng để vào viện thăm anh và nói với anh rằng tôi rất yêu anh. 11 giờ
khuya, tôi vẫn ngồi co ro một góc như để tự trừng phạt mình.
- Trúc ơi mở cửa cho
ba.
Tôi thấy ba, mắt lại nhạt
nhòa.
- Ba ơi, anh con thế
nào rồi. Sao ba lại về?
Ba xoa đầu tôi an ủi.
- Anh con không sao cả.
Thế con ăn cơm chưa?
Tôi nhìn ba lắc đầu. Ba
ngồi xuống rồi lấy tay lau nước mắt cho tôi. Ba đưa tôi một vật. Là một chiếc đồng
hồ đeo tay màu ngọc bích, giống y cái mà tôi đã làm vỡ. Chiếc đồng hồ mà mấy nhỏ
bạn thân tặng sinh nhật tôi năm ngoái, tôi thích lắm nhưng nó đã bị vỡ hôm tôi
bị ngã xe. Tôi đã buồn lắm và khóc rất nhiều. Tôi nhớ lúc đó anh trai đã an ủi
tôi "Em gái đừng buồn mà, để anh trai mua cho em cái khác nhé".
- Anh con đi ra ngoài để
tìm mua cho con chiếc đồng hồ này. Lúc qua đường anh làm rơi nó, anh quay lại
nhặt nên mới bị xe đụng.
Tay tôi run run cầm chiếc
đồng hồ. Nước mắt đã rơi lã trã. Tôi nghẹn đứng không thể nói nên lời.
- Anh con thương con lắm
biết không hả. Từ giờ phải đối xử tốt với anh nghe không.
- Con biết lỗi rồi ba
ơi. Ba mẹ có giận con không. Ba mẹ có còn thương con nữa không?
- Ngốc ạ, ba mẹ lúc nào
cũng thương hai anh em như nhau. Mẹ bảo ba về để lo cho con. Mẹ không yên tâm để
con ở nhà một mình.
Tôi ôm ba thật chặt:
- Ba ơi. Con yêu anh
trai lắm. Con yêu gia đình mình lắm.
Gấu Trúc