Thành thật với bản thân

Bi kịch lớn nhất trong đời là dành cả đời câu cá để rồi phát hiện ra đó không phải con cá mà ta muốn câu. - Henry David Thoreau

Sống không hối tiếc

Một cuộc đời không hối tiếc đồng nghĩa với việc mạo hiểm nhiều hơn. Hãy chọn con đường tạo nên câu chuyện hay nhất, Hãy sống như thể bạn không còn sống được bao lâu.

Sống yêu thương

Nếu bạn muốn người khác hạnh phúc, hãy yêu thương. Nếu bạn muốn hạnh phúc, cũng hãy yêu thương.

Sống với hiện tại

Hiện tại là khoảnh khắc duy nhất. Trong mỗi khoảnh khắc chỉ cần chúng ta sống hết mình và nhận lấy tất cả những gì mà khoảnh khắc ấy mang lại.

Cho nhiều hơn nhận

Bạn có nhận ra rằng: Sau khi chết ta sẽ chẳng thể mang theo thứ gì nhưng ta có thể để lại rất nhiều thứ ...... cho đời

Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

LÀM CHỦ TƯ DUY - THAY ĐỔI VẬN MỆNH

Hôm nay mình xin giới thiệu với các bạn cuốn sách rất thành công của Adam Khoo. 
Thay cho lời giới thiệu mình xin đăng bài bình luận của mình về cuốn sách, mình viết để tham dự cuộc thi "Bình luận sách QTKD" (Business Book Review) do Bizspace và Alpha Book phối hợp tổ chức.
Có bao giờ bạn thấy thèm khát thành công như khi bạn đang ở giữa sa mạc và thèm khát được uống một ly nước chưa? Chỉ cần nghe đến thành công là mắt bạn sáng lên, cơ thể lâng lâng như đang đứng trên đỉnh vinh quang, nước miếng chảy ra khi nghĩ đến ngày thành công. Thậm chí bạn có thể hành động ngay lập tức một việc gì đó trong chiến lược đạt đến thành công của bạn. Nếu như bạn đã có được sự thèm khát thành công như vậy thì tôi xin chúc mừng bạn vì bạn đã thành công được một nửa rồi. Còn nếu như bạn chưa có được sự thèm khát đó thì hãy đọc cuốn "Làm chủ tư duy thay đổi vận mệnh"của Adam Khoo. Không đơn thuần là cuốn sách giúp bạn biết được mình muốn gì, mình muốn thành công như thế nào mà ở đây Adam Khoo còn đưa ra những phương pháp tuyệt vời giúp bạn đạt được thành công đó. Vì thế khi đọc xong cuốn sách bạn sẽ cảm thấy như thành công đang nằm trong tay bạn rồi và bạn chỉ muốn hành động ngay để đạt đến thành công đó thôi. Cái tài của Adam Khoo là cách anh dẫn dắt và mê hoặc người đọc đi theo câu chuyện của anh rồi từ đó thả mình vào những chia sẻ của anh. Bạn sẽ có cảm giác như đang đối thoại trực tiếp với Adam Khoo và bạn cứ từ từ trải lòng mình ra và đón nhận những tư vấn của Adam Khoo. Đọc cuốn sách bạn sẽ cực kì hứng thú vì Adam Khoo không chỉ đưa ra những lý thuyết suông, những chỉ dẫn bâng quơ mà là những phương pháp, những cách làm cụ thể cực kì hay và hữu dụng.

Adam Khoo thu hút bạn đọc bằng chính tiểu sử đầy ly kì của anh: từ một thiếu niên "đồ bỏ" đã vươn lên top 10 học sinh suất sắc nhất trường, sau đó là 10% học sinh giỏi toàn quốc và được tuyển thẳng vào Đại học Quốc gia Singapore - NUS, và ngay năm đầu tiên tại NUS, anh đã được xếp vào nhóm 1% sinh viên giỏi nhất trường. Tiếp tục sau đó là một chuỗi các thành công và trở thành triệu phú ở tuổi 26 và trở thành một trong những diễn giả và chuyên gia đào tạo hàng đầu châu Á.

Bạn sẽ trầm trồ ngưỡng mộ thành công của Adam và bạn bắt đầu cảm thấy "thèm" được thành công như anh. Lúc này Adam không để bạn thất vọng, anh đưa ra công thức thành công tuyệt đỉnh và phương pháp cụ thể cho từng bước để đạt được thành công. Bằng việc đưa ra dẫn chứng cụ thể về thành công của những nhân vật nổi tiếng như Tiger Woods - tay golf số một thế giới, Steven Spielberg - ông vua của những phim bom tấn, hay Bill Clinton - vị tổng thống trẻ tuổi nhất trong lịch sử nước Mỹ..., Adam Khoo đã chứng minh tính hiệu quả của các phương pháp.

Bạn sẽ có được động lực mạnh mẽ để đạt được bất cứ điều gì bạn mong muốn thông qua phương pháp "Buộc phải đạt được". Phương pháp "Chịu trách nhiệm hoàn toàn" mang đến cho bạn sức mạnh để thay đổi hoàn cảnh. Và để củng cố niềm tin mạnh mẽ bạn hãy thực hành phương pháp "Hình dung sáng tạo". Hay "Kĩ thuật xuyên tạc" để trung hòa một sự việc tiêu cực giúp bạn luôn giữ được tinh thần tích cực. "Mô thức vút nhanh" để thay đổi những thói quen xấu và hình thành những thói quen tốt.... Những phương pháp cụ thể, những dẫn chứng rõ ràng khiến cho bạn không thể không bị thuyết phục. Đặc biệt với ngôn từ mạnh mẽ, quyết đoán, Adam Khoo như truyền hết lửa nhiệt huyết vào cuốn sách khiến cho bạn cảm thấy cực kì hứng thú. Chắc chắn bạn sẽ không muốn bỏ lỡ một từ nào trong cuốn sách.

Thành công không phải là trái chín trên cây để bạn có thể đưa tay lên hái một cách dễ dàng. Nhưng thành công chắc chắn có nếu bạn muốn có nó và quyết tâm kiên trì để đạt được nó. Chẳng có người thành công nào mà lại không gặp phải những khó khăn thậm chí thất bại. Thế nhưng điểm khác biệt là những người thành công chỉ xem những khó khăn, thất bại đó như những cơ hội, những cánh cửa để họ có thể đến gần với thành công hơn. Họ biết đứng dậy và sửa chữa sau những lần vấp ngã, luôn luôn giữ vững niềm tin và bền bỉ hành động cho đến khi đạt được thành công.

Cuộc sống là của bạn, không ai có thể sống cuộc sống này thay bạn. Quyển sách này hay Adam Khoo hay bất cứ một người nào khác cũng không thể thay đổi bạn, không thể hô biến bạn thành một người thành công. Chỉ bạn mới có thể thay đổi chính bạn, chỉ bạn mới có quyền quyết định sẽ sống cuộc sống của bạn như thế nào. Sống đúng theo con người mà bạn mong muốn, theo những quyết định của bạn, đừng sống theo kế hoạch mà người khác vạch ra cho bạn. Đó mới là tự do thật sự.

Cũng như Adam Khoo, tôi tha thiết mong bạn hãy dốc toàn lực đọc và thực hành cuốn sách này như vậy có nghĩa là bạn đã chọn lựa hành động và thành công. Hãy làm chủ tư duy và thiết kế vận mệnh cho chính mình.

Các bạn có thể tải ebook "Làm chủ tư duy - Thay đổi vận mệnh" tại đây
Hoặc nghe đọc sách trực tuyến tại đây 


CHO VÀ NHẬN


Sài Gòn đông đúc, ồn ã, tấp nập, nhưng có lẽ nó cũng là nơi hội tụ nhiều sắc màu cuộc sống nhất. Vui, buồn, đau khổ, hạnh phúc, ê chề hay vinh quang... Tất cả tạo cho Sài Gòn cái chất riêng, cái chất của một thành phố từng được mệnh danh là "Hòn Ngọc Viễn Đông", khiến cho người ta khi ở thì giận hờn, thờ ơ, nhưng tới khi xa rồi thì lại quyến luyến, nhớ nhung.
Cái thời tiết oi bức giữa trưa khiến ai cũng chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà hoặc tấp vào một nơi nào đó để tránh nắng. Đèn giao thông tại những ngã tư lớn có thời gian chờ đèn đỏ tới cả trăm giây, khiến cho những người đi đường ai cũng phải ngao ngán, thở dài.
Cô bán hàng rong vội vã băng qua đường khi vừa đèn đỏ. Một chiếc xe máy chạy như tên vụt qua, đụng vào gánh hàng của cô khiến cô ngã xõng xoài, còn gánh hàng thì đổ văng tung tóe. 

Cô bé đang đứng chờ đường phía bên kia thấy vậy, vội vàng chạy lại đỡ cô đứng dậy rồi nhanh nhẹn dựng gánh hàng lên và nhặt đồ văng vào gánh cho cô. Cũng may thời gian chờ đèn lâu nên hai cô cháu cũng kịp nhặt xong hết những đồ văng vào gánh trước khi đèn xanh. Hai cô cháu đỡ gánh hàng vào lề đường. Cô bé nhanh nhẹn hỏi thăm:
"Cô có bị đau ở đâu không ạ?"
"Không, cô không sao cả. Cô cảm ơn con nha. Con ngoan và tốt bụng quá"
"Dạ không có gì đâu cô, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà"
Cả hai cô cháu đều cười rất tươi. Trời vẫn nắng, không khí vẫn oi bức, nhưng tình người thì lại "tươi mát" hơn rất nhiều.
Cô bán hàng rong lại tiếp tục công việc với gánh hàng của mình nhưng trong lòng thấy được an ủi và hạnh phúc. Cô bé lại tung tăng về nhà mà trong lòng vui sướng ngập tràn.
Hạnh phúc đơn giản thật, chỉ một hành động tốt bụng nhỏ của cô bé nhưng đã khiến nhiều thứ được thay đổi. Cô bé nhận được niềm vui sướng lớn lao, cô bán hàng rong nhận được niềm an ủi, hạnh phúc. Và còn nhiều người khác nữa, những người đi đường, những người đứng chờ "đèn xanh", có lẽ họ cũng đã nhận được nhiều điều cho riêng họ. Nhưng mình biết chắc một điều mà họ đã nhận được đó là..............Họ đã không phải ngao ngán hay thở dài trong suốt thời gian chờ đèn, bởi vì họ đã bị cuốn hút bởi câu chuyện của hai cô cháu mà quên đi rằng mình đang đứng chờ đèn (^^).  


"Cho" và "Nhận" nghe có vẻ khác nhau hoàn toàn, thế nhưng nó lại rất khó để phân biệt. Theo các bạn trong câu chuyện trên ai là người đã cho, và ai là người đã nhận. Ranh giới giữa cho và nhận thật mơ hồ. Đôi khi bạn nghĩ mình là người đã cho đi nhưng thực ra bạn lại là người nhận về và ngược lại. Cho và nhận nghe như một cái vòng luẩn quẩn. Thế nhưng bạn đâu cần phải quan tâm câu trả lời cho cái vòng luẩn quẩn đó là gì. Điều quan trọng là bạn cần biết rằng, khi bạn cho đi tức là bạn đã nhận lại và thậm chí nhận lại gấp rất nhiều lần. Vì vậy mỗi ngày, bạn hãy cho đi một chút, một hành động tốt, một câu cảm ơn chân thành, hay đôi khi chỉ là một nụ cười, một câu xin chào của bạn là đủ rồi. Bạn sẽ nhận lại với mức tăng theo cấp số nhân, vậy là bạn đã "giàu có" quá rồi, và.... thế giới này cũng sẽ trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều.
Hãy cho và nhận bạn nhé (^^)

"Lạy Chúa, xin giúp con mở lòng yêu thương người khác từ lúc con rời khỏi nhà cho đến lúc con trở về. Xin hãy giúp để khi con gặp ai đó trên đường đi, một lời nói tử tế, một nụ cười, một lời cảm ơn của con dành cho họ cũng có thể làm thay đổi cuộc sống của họ, xin đừng để con quá bận rộn mà bỏ quên những việc này".
(Trích "5 bí quyết cần khám phá trước khi chết")

"If we give a little love. Maybe we can change the world"



Gấu Trúc

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

NHẮM MẮT - MỞ MẮT

Lên mạng đọc thấy nhiều bạn than thở buồn chán, đau khổ, thậm chí muốn.... chết chỉ vì.... thất tình. Đừng dại dột các bạn ơi. Tình yêu cũng quan trọng thật, nhưng nó không phải là tất cả, đừng vì nó mà hủy hoại bản thân mình. Những lúc đau khổ vì tình, các bạn hãy nghĩ tới bạn bè, gia đình, những người đã sinh thành, yêu thương và nuôi nấng ta nên người. Hãy nghĩ tới những người khốn khổ hơn mình, những người thậm chí không có cả một người thân để mà yêu thương. Bạn sẽ cảm thấy mình vẫn còn rất hạnh phúc. Bạn còn rất nhiều việc phải làm, gia đình, bạn bè và cả xã hội này cần bạn. 
Hãy để tình yêu là một "tiên dược" chứ đừng biến tình yêu thành một "độc dược" bạn nhé (smile!)



Nhắm mắt nghe nhịp đời trôi

Nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi bên thềm

Nhắm mắt cho suốt thâu đêm

Nhắm mắt nhưng vẫn không quên được người

Vậy hãy mở mắt ra nào

Mở mắt để thấy trời cao

Mở mắt để thấy biết bao con người

Vẫn nồng nhiệt, vẫn vui tươi

Dẫu cho đời cũng mấy mươi lần sầu

Cuộc đời còn lắm bể dâu

Nào đâu phải có một lần đau thương

Quan trọng phải biết kiên cường

Đứng lên bước tiếp con đường thành công

Con về chẳng phụ cha ông

Mang vinh quang đó tạ ơn sinh thành

Tình yêu, sự nghiệp, công danh

Nở hoa, kết trái vun thành yêu thương.

Gấu Trúc
  

KỆ

Sáng thức dậy tự nhiên có chút cảm xúc. Muốn thhồn cùng gió cùng mây để được bay bổng như cánh chim tự do, tự tại.

Kệ tiếng đồng hồ báo thức mỗi sớm mai
Kệ tiếng còi xe tấp nập ngoài đường
Kệ tia nắng nhấp nhô ngoài cửa sổ
Kệ làn gió khẽ mơn man gọi mời
Kệ chút gì đó vừa mới thoáng qua
Tôi vẫn là kẻ tự do, tự tại
Không thương, không nhớ, không đợi chờ
Không sầu, không muộn, chẳng vấn vương
Tôi sẽ như chú chim bé nhỏ
Theo gió vờn mây bay khắp trời
"Hiền một chút, dễ thương một chút
Nghịch ngợm một xíu, lì một xíu"
Yêu thương mình và yêu thương người
Chỉ vậy thôi cũng đủ mang cho đời
Những tiếng cười dòn dã yêu thương.

Gấu Trúc

NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC

Sài Gòn dạo này nóng quá, chỉ ước được ở một nơi nào tươi mát, rợp bóng cây xanh, không khí trong lành ^^





Ngôi nhà tôi mơ ước 
Nằm cạnh những hàng cây 

Mơn man xanh ngày tháng 

Có những con suối nhỏ 

Róc rách bốn mùa qua 

Cùng những tiếng chim ca 

Mỗi sớm mai tỉnh giấc 

Hoa khoe sắc chào mừng 

Cỏ rập rìu ca hát 

Bướm trắng khoe dịu dàng

Đón nắng vàng lung linh

Em cún nhỏ rập rình

Bắt chiếc lá vàng rơi

Cơn gió nhẹ lả lơi

Vuốt tóc mây nhẹ nhàng

Chút hương thơm dịu dàng

Bay bổng vờn mây xanh

Ôi cuộc sống trong lành

Đẹp như một bức tranh

Và nơi đó có anh 

Người mà tôi không biết 

Sẽ gặp đâu trên đời ???

Gấu Trúc

Ngó thêm:
Nhắm Mắt - Mở Mắt 
K 
Ngẫu Hứng Thẩn Thơ  

Anh Trai Và Em Gái

- Trúc ơi, dậy đi con, hôm nay nhà mình đi chụp hình. Dậy ăn uống rồi đi không muộn con.
Tôi còn tiếc giấc ngủ chưa muốn dậy. Tôi cuộn tròn chiếc chăn vào người rồi lại nằm yên như thể chưa nghe thấy mẹ gọi.
- Em gái ơi dậy đi. Cả nhà mình đi chụp hình.
Anh ta leo lên giường tôi rồi từ từ vén chăn của tôi ra. Tôi nhìn anh ta chừng chừng.
- Anh phiền phức quá đi.
Rồi tôi tung chăn, vẻ mặt cau có, đi thẳng vào toilet.
Năm nào nhà tôi cũng có một ngày đi chụp hình cùng nhau. Chẳng phải để kỉ niệm một ngày vui nào đó, cũng chẳng phải chụp cho một sự kiện trọng đại gì. Mà chụp hình chỉ là để update cái diện mạo của mọi người qua từng năm. Tất cả những việc này cũng chỉ vì anh trai tôi mà ra.
Anh bị một trận cảm não nặng từ khi còn nhỏ, trận cảm làm não anh bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi cũng không hiểu lắm nhưng nói chung là nó khiến anh ấy trở thành như một đứa trẻ, mà thực ra cũng không được như một đứa trẻ. Bởi vì một đứa trẻ qua năm tháng lớn lên thì nó cũng sẽ hiểu biết và thông minh lên, còn anh trai tôi thì mãi vẫn chỉ ngốc nghếch, ngờ nghệch và không thể tự chăm sóc bản thân. 

Mẹ tôi luôn chuẩn bị những bức hình có tên từng người trong gia đình, số nhà, số điện thoại sẵn trong túi áo của anh. Và cho dù diện mạo của từng người qua từng năm chẳng thay đổi là mấy nhưng ba mẹ tôi vẫn muốn chắc chắn rằng hình ảnh của chúng tôi là giống nhất để lỡ anh có bị lạc thì mọi người cũng sẽ dễ dàng để tìm ra chúng tôi hơn. Đó chính là lý do cho "ngày chụp hình hàng năm" của nhà tôi.
Ba mẹ phải dạy lại cho anh mọi thứ. Từ việc ăn uống, vệ sinh cá nhân, rồi chuyện lễ phép hàng ngày. Mẹ giải thích rằng anh được sinh ra trước nên anh là anh trai, còn tôi được sinh ra sau nên tôi là em gái. Từ đó anh cũng chỉ gọi tôi là em gái thay vì nhớ và gọi tên thật của tôi.
.............................................
- Ê Trúc, chiều nay lớp mình tổ chức qua nhà thằng Hoàng chơi đó. Bữa nay ba mẹ nó đi công tác hết, bọn mình qua đó câu cá rồi nấu lẩu ăn.
Tôi xị cái mặt ra trông thật thểu não.
- Mày cũng biết là tao không thể đi được mà, tao còn phải ở nhà trông anh tao nữa.
- Ừ nhỉ, tao quên mất. Hay là mày để anh mày ở nhà một mình đi. Đi chơi với lớp một bữa.
- Mày tưởng tao không muốn đi hả. Nhưng tao mà để anh tao ở nhà một mình thì về ba mẹ tao la chết mất.  

Ba mẹ tôi đi làm từ sáng tới tối mới về, tôi thì học buổi sáng, vì thế ba mẹ thường gửi anh bên nhà bà Tư. Tan học là tôi phải về nhà nấu cơm và ở nhà trông anh luôn. Vì phải trông anh mà tôi chẳng được đi chơi gì cả, bởi thế mà tôi lúc nào cũng cằn nhằn, khó chịu với anh. Còn anh thì lúc nào cũng như một đứa trẻ ngây thơ, ngoan ngoãn. Cho dù bất cứ chuyện gì, là tôi đúng hay tôi sai thì anh cũng cứ tỏ ra anh là người có lỗi. Anh rụt rè lại gần tôi với vẻ mặt tội lỗi đáng thương :
- Em gái ơi, anh xin lỗi. Em gái đừng giận anh mà.
Có đôi khi tôi thấy ghét cái bộ dạng đó của anh vô cùng, nó làm tôi cảm thấy có lỗi khi la mắng anh, nó làm tôi mủi lòng.

Chủ nhật ba mẹ thường đưa anh ra ngoài chơi. Tôi thì chẳng bao giờ muốn đi cùng, tôi chỉ tranh thủ những lúc như vậy để trốn khỏi anh và đi chơi với mấy đứa bạn. Còn anh thì ngược lại, lúc nào cũng nghĩ đến tôi. Lần nào đi chơi anh cũng mang về cho tôi cái gì đó, khi thì cái kẹo mút, khi thì quả bóng bay, lúc thì cái kèn,... toàn là mấy thứ đồ chơi trẻ con. Mà tôi thì đâu còn là trẻ con nữa, nên mấy thứ đó cũng chẳng thể làm tôi cảm kích. 
........................................................
- Em gái ơi, em ra lấy cho anh quả bóng bay đi, nó bay lên cao rồi.
- Cao như vậy em không lấy được. Anh ra chơi với miu đi, không chơi bóng bay nữa.

Tôi chẳng thèm nhìn xem quả bóng bay ở đâu mà nói đại vậy cho qua chuyện. Anh lại ngoan ngoãn nghe lời và lẳng lặng đi chơi một mình. Sắp thi nên tôi phải lo tập trung học bài, tôi chẳng thèm để ý xem anh chơi gì nữa, cũng chẳng có thời gian mà cằn nhằn anh nữa.

- Em gái ơi, bà Tư nói cho bà mượn cái chai xịt kiến.
- Anh xuống bếp với cái chai màu đỏ ở trên kệ ấy. Tôi vẫn cắm cúi làm bài.
- Choang. 
Tiếng chén đĩa vỡ loảng xoảng. Tôi hốt hoảng chạy xuống bếp. Trời ơi, thật là thảm hại. Một đống chén đĩa vỡ, anh thì nằm xõng xoài trên đất, tay bị miếng chén vỡ cào máu chảy tòng tòng. Tôi giận không biết đường nào mà nói. Vừa lớn tiếng la anh vừa vội vàng đi lấy miếng vải băng vết thương cho anh:
- Sao anh vô tích sự quá vậy, làm mỗi một chuyện cỏn con cũng không xong, lại còn làm vỡ một đống chén đĩa nữa chứ. Tối về thế nào ba mẹ cũng cho em một trận ra trò. Anh lúc nào cũng chỉ phá hoại thôi. Lúc nào anh cũng chỉ biết gây chuyện, còn bao nhiêu hậu quả là em phải chịu hết.
Tôi tức muốn phát khóc luôn. Tôi băng tay cho anh mà như thể đang giằng co, xả giận vào anh. Còn anh thì vẫn chỉ có cái câu xin lỗi. Xin lỗi thì có ích gì chứ, cho dù anh có nhận lỗi về mình thì ba mẹ cũng đâu có bao giờ la anh, chỉ có tôi là phải gánh chịu những hậu quả mà anh gây ra thôi.

- Sao con lại để cho anh làm chứ, mẹ nói con bao nhiêu lần rồi. Sao con cứ làm biếng rồi sai anh làm vậy....
Rồi một tràng một chuỗi những câu tôi không tốt cái này, tôi không tốt cái kia. Cho dù đã đoán trước được việc này nhưng tôi vẫn thấy ức vô cùng, tôi chạy vào phòng rồi khóc nức nở. Tại sao lúc nào cũng là tôi có lỗi. Tại sao lúc nào ba mẹ cũng chỉ bênh vực anh. Tôi thấy mình thật chẳng may mắn chút nào. Những bạn bè của tôi có anh trai thì tụi nó thường được anh cho đi chơi đây đó, mua cho cái này cái kia, thỉnh thoảng lại được anh chở đi học. Tôi thèm được như tụi nó lắm.
Lúc này đây tôi thấy ghét anh, ghét anh lắm. Tôi ước là mình không có anh trai, chỉ có mình tôi thôi, ba mẹ sẽ không bao giờ la mắng tôi như vậy, tôi cũng sẽ được thoải mái đi chơi với các bạn mà không cần phải lo cho ai.

Những hiềm khích trong tôi đối với anh tôi cứ ngày càng nhiều thêm. Tôi ngày càng khó chịu với anh hơn. Còn anh thì lúc nào cũng vô tư như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy. Nhưng bây giờ tôi không còn thấy mủi lòng với cái bộ mặt ngây ngô, đáng thương của anh nữa.

Hôm nay đọc một bài báo về một cô bạn nghèo vượt khó. Gia đình bạn ấy rất khó khăn, bố mẹ làm nương rãy quần quật suốt ngày nhưng cũng không thể lo đủ cho bốn đứa con được no đủ. Đặc biệt cậu con trai cả lại bị bại liệt chỉ nằm một chỗ. Cô bạn kia là em gái thứ hai trong nhà nhưng gánh trách nhiệm như một chị cả, vừa phụ bố mẹ việc nương rãy, vừa chăm lo cho các em và người anh trai bị bại liệt, vậy mà bạn ấy vẫn học rất giỏi và vô cùng thương anh. 

"Anh cháu thật không may mắn vì bị bại liệt, vì thế cháu luôn cố gắng chăm sóc anh thật tốt để bù đắp lại những thiệt thòi mà anh phải gánh chịu".

Tôi khóc sướt mướt vì cảm động. Bạn ấy thật là giỏi, thật là ngoan. Cùng là hoàn cảnh có một người anh trai không bình thường, vậy mà bạn ấy lại nghĩ là anh trai mình thiếu may mắn, cần được bù đắp, còn tôi lại cho rằng mình thiếu may mắn vì có một người anh không bình thường. Thì ra trên thế giới này chẳng có gì là tốt hay xấu, tốt hay xấu chỉ là ở suy nghĩ của mỗi người mà ra. Tôi thấy mình nhỏ bé vô cùng vì chính những suy nghĩ hẹp hòi của mình.


Trong tôi bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, một cuộc đấu tranh tâm lý dữ dội diễn ra trong con người tôi. Một bên là một cô bé hối lỗi, biết thương anh trai và muốn đối xử với anh thật tốt. Bên kia là một con nhóc ích kỉ, luôn cảm thấy thiệt thòi vì không được đi chơi như các bạn cùng trang lứa và chỉ muốn hằn học cái người anh trai đã gây ra chuyện đó. Con người tôi vì thế mà trở nên bất thường khó hiểu. Những lúc cô bé hối lỗi chiến thắng, tôi tự nhiên đối xử với anh thật nhẹ nhàng, hiền dịu. Nhưng những lúc tâm trạng không vui thì con nhóc ích kỉ trong người tôi lại chiến thắng, tôi lại hằn học và la mắng anh. Tôi như một con rối cứ để những cảm xúc chế ngự.
...............................................................................

- Alo
- Trúc ơi, anh Bo đang quay clip ở nhà thờ nè.
- Hứ, thiệt hả.
- Bọn tao đang chờ  lát anh quay xong sẽ xin chữ kí và chụp hình với anh, mày ra nhanh lên.
- Uh, tao ra ngay đây.
Tôi chẳng cần suy nghĩ gì, chạy vèo vào phòng thay một bộ đồ thật đẹp. Tôi vơ vội mấy cây viết và mấy cuốn sổ tay nhét vào cặp rồi chạy như bay ra cửa.
- Em gái ơi, em đi đâu đấy.
Tiếng anh gọi làm tôi giật mình nhớ ra. Còn anh thì sao đây, ai trông anh bây giờ. Đúng rồi bà Tư. Tôi chạy vọt qua nhà bà Tư xem bà có nhà không. Nhưng bà Tư đi đâu mất rồi. Tôi cuống quýt suy nghĩ. Đành phải nịnh anh thôi.
- Anh trai ơi, em có việc phải đi gấp. Anh trai ở nhà một mình nhé, em đi một lát rồi em về liền à.
- Ừ, anh trai ở nhà một mình được mà. Em gái đi đi.
- Vậy anh trai ở trong nhà, em khóa cửa lại nhe.
- Em gái đừng khóa cửa, em đóng cửa lại anh sẽ ngồi trong nhà chơi với miu, anh hứa sẽ không đi đâu đâu.

Tôi suy nghĩ trong giây lát. Tôi cũng chỉ ra xin anh Bo chữ kí và chụp với anh tấm hình rồi về liền thôi, chắc cũng không lâu. Thôi cứ để cửa mở cũng được, chứ nhốt anh lại, tối về anh lại kể với ba mẹ thì tiêu.
- Vậy em không khóa cửa nữa, nhưng anh trai hứa không được đi đâu nghe chưa. Tối ba mẹ về cũng không được kể chuyện gì với ba mẹ, biết chưa.
- Anh biết rồi. Anh hứa mà.

Tôi nghĩ chắc anh cũng không dám đi đâu. Thế là tôi lấy xe đạp một mạch ra nhà thờ, chẳng nghĩ gì tới anh nữa, chỉ háo hức được gặp anh Bo.
Chúng tôi tranh nhau xin chữ kí rồi chụp hình với anh Bo. Đám đông nhốn nháo như lễ hội cho tới khi anh Bo đi. Chúng tôi mở máy xem lại những tấm hình chụp cùng anh Bo rồi bàn tán sôi nổi.
..................................................................
- Thôi chết, mấy giờ rồi mày.
Đã hơn 5 giờ rồi. Tôi hốt hoảng lên xe chạy một mạch về nhà. Trong miệng lẩm bẩm "Hi vọng là mình về trước ba mẹ. Hi vọng anh không đi đâu lung tung".
Tôi lăng xe chạy vội vào nhà:
- Anh trai ơi, anh trai ơi.
Tìm khắp nhà cũng không thấy anh đâu. Tôi chạy quanh mấy nhà hàng xóm hỏi thăm nhưng không ai thấy anh cả. Tôi bắt đầu sợ hãi, đầu óc tôi rối tung lên không biết phải làm gì. Tôi ngồi thụp trước cửa nhà rồi ôm mặt khóc.

- Trúc, con làm sao vậy. Sao lại ngồi đây khóc.
Tôi chạy tới ôm trầm lấy mẹ rồi khóc nức nở.
- Ư, ư ư ư....... Mẹ ơi............mẹ ơi.... anh.
- Anh con làm sao.
- Không thấy anh đâu cả, mẹ ơi, con sợ lắm.

Ba mẹ chạy vội vào tìm lại khắp nhà. Tôi chỉ biết đứng chôn chân một chỗ và khóc. Mẹ hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi kể lại chuyện trong tiếng nấc. Mẹ định la tôi nhưng ba ngăn lại:

- Được rồi em đừng la con bé nữa, nó cũng sợ lắm rồi. Phải đi tìm thằng Lâm trước đã.

Ba mẹ kêu tôi ở nhà để ba mẹ chia nhau đi tìm và nhờ thêm một số người đi tìm nữa. Tôi ngồi co ro trước cửa nhà và tự nhủ "Chỉ là anh đi lạc đâu đó thôi. Mọi người sẽ nhanh chóng tìm ra anh thôi". Nhưng rồi nó cũng không thể xua tan nỗi sợ hãi của tôi. Tôi thấy sợ vô cùng, tôi sợ sẽ có chuyện gì xảy ra với anh, tôi sợ sẽ không được nghe tiếng gọi "em gái" thân thương của anh nữa. Nỗi sợ bao trùm lấy tôi làm tôi lạnh toát người. Lúc này đây tôi mới biết rằng tôi yêu anh trai mình rất nhiều. Tôi ngồi nghĩ lại mọi chuyện. Sao tôi lại là một đứa em gái tệ đến vậy.
Đã 8 giờ tối mà vẫn chưa có tin tức gì. Tôi lo lắng nghĩ ra đủ thứ chuyện không hay

- Ông trời ơi, ông trừng phạt con thế nào cũng được. Chỉ xin ông hãy để cho anh trai con được bình yên. Ông mang anh trai về cho con đi.
Tiếng chuông điện thoại reo, chắc là có tin gì của anh rồi. Tôi lật đật chạy lại nghe máy
- Aaalo
- Trúc à, ba đây. Ba mẹ tìm thấy anh con rồi. Anh con bị tai nạn giờ đang nằm trong bệnh viện.
Nghe đến đây thôi thì tôi lại òa khóc.
- Anh...anh con có sao không ba.
- Anh con bị thương nhẹ thôi, không có gì nguy hiểm cả. Chắc đêm nay ba mẹ sẽ ở lại trong bệnh viện. Con ở nhà ăn cơm rồi học bài đi nhe. Đừng lo lắng gì cả.

Tôi còn tâm trạng nào để ăn uống nữa chứ. Tôi lại ngồi khóc và rồi tự trách mình. Tôi chỉ mong cho trời mau sáng để vào viện thăm anh và nói với anh rằng tôi rất yêu anh. 11 giờ khuya, tôi vẫn ngồi co ro một góc như để tự trừng phạt mình.

- Trúc ơi mở cửa cho ba.
Tôi thấy ba, mắt lại nhạt nhòa.
- Ba ơi, anh con thế nào rồi. Sao ba lại về?
Ba xoa đầu tôi an ủi.
- Anh con không sao cả. Thế con ăn cơm chưa?

Tôi nhìn ba lắc đầu. Ba ngồi xuống rồi lấy tay lau nước mắt cho tôi. Ba đưa tôi một vật. Là một chiếc đồng hồ đeo tay màu ngọc bích, giống y cái mà tôi đã làm vỡ. Chiếc đồng hồ mà mấy nhỏ bạn thân tặng sinh nhật tôi năm ngoái, tôi thích lắm nhưng nó đã bị vỡ hôm tôi bị ngã xe. Tôi đã buồn lắm và khóc rất nhiều. Tôi nhớ lúc đó anh trai đã an ủi tôi "Em gái đừng buồn mà, để anh trai mua cho em cái khác nhé".
- Anh con đi ra ngoài để tìm mua cho con chiếc đồng hồ này. Lúc qua đường anh làm rơi nó, anh quay lại nhặt nên mới bị xe đụng.

Tay tôi run run cầm chiếc đồng hồ. Nước mắt đã rơi lã trã. Tôi nghẹn đứng không thể nói nên lời.
- Anh con thương con lắm biết không hả. Từ giờ phải đối xử tốt với anh nghe không.
- Con biết lỗi rồi ba ơi. Ba mẹ có giận con không. Ba mẹ có còn thương con nữa không?
- Ngốc ạ, ba mẹ lúc nào cũng thương hai anh em như nhau. Mẹ bảo ba về để lo cho con. Mẹ không yên tâm để con ở nhà một mình.
Tôi ôm ba thật chặt:
- Ba ơi. Con yêu anh trai lắm. Con yêu gia đình mình lắm.

  Gấu Trúc

NGẪU HỨNG THẨN THƠ

Kỉ niệm thi cuối kỳ năm 4. Đang ôn bài không vô mà tự nhiên bà chị trong phòng lại mở Hoàn Châu Cách Cách coi. Thế là mắt cứ nghếch lên coi ké, chẳng thể tập trung được. Thế rồi ngồi mơ mộng và viết ra mấy câu này.
P/S: Mình rất thích phim Hoàn Châu Cách Cách (bản cũ). Có thể coi đi coi lại nhiều lần mà không chán, hjhj. Phim hay, bạn nào chưa coi thì coi đi nhé ^^

Ngoài trời rơi tiếng mưa buồn
Trong lòng rơi tiếng nhớ thương không tường
Mở sách mà thấy vấn vương
Chữ thầy đã trả biết đường thi đây
Thôi hồn đành thả cùng mây
Mơ mộng chút đỉnh cho đời thêm tươi
Thảo nguyên xanh thẳm vui cười
Ta cùng cưi ngựa rong chơi tháng ngày
“Vinh hoa phú quý là chi
Có chàng thiếp chẳng ngại gì khó khăn
Công danh lợi lộc không bằng
Nụ cười nàng đó ta dành trong tim”
Tiếng mưa phá tiếng im lìm
Tỉnh giấc mộng đẹp ta chìm vấn vương
Quay về cuộc sống đời thường
Thôi đành gác giấc hoang đường lo thi
Trong lòng len lỏi vọng kỳ
Cuộc đời phía trước tràn tình yêu thương.

Gấu Trúc

Ngó thêm:
K 

HẰNG NGA Ở CUNG TRĂNG

Trường Đại học không giống như trong mộng tưởng của tôi. Nó không có bãi cỏ xanh lãng mạn, cũng chẳng có con đường Hàn Quốc mộng mơ. Không có sân bóng rổ với những anh chàng đẹp trai, cũng chẳng có sân thượng để tôi có thể chạy lên la hét một mình mỗi khi không vui. 
Nó chỉ là một ngôi trường bình thường cao sáu tầng, một cái thư viện, một cái căng tin và ba cái thang máy lúc nào cũng đông cứng người. Ấy thế mà tôi vẫn có thể tưởng tượng ra những câu chuyện tình yêu cực kì lãng mạn ở ngôi trường ấy. Quyển sổ của tôi chắc cũng sắp đạt đến con số một trăm, không phải một trăm thành tích mà tôi đạt được, cũng chẳng phải một trăm việc tốt mà tôi đã làm được. Mà đó là một trăm câu chuyện bi có, hài cũng có được ghi lại sau mỗi lần "lên Cung Trăng" của tôi. Thế nhưng chẳng câu chuyện nào có đầu có cuối vì chúng đơn giản chỉ là những phút mơ mộng bay bổng của tôi. Không biết có phải vì ba mẹ đặt tên tôi là Hằng Nga nên tôi mới mắc cái bệnh lúc nào cũng mơ mộng vẩn vơ như đang trên Cung Trăng không nữa.
Học cũng gần hết năm nhất, trong khi mấy đứa bạn của tôi đều đã có những câu chuyện tình yêu riêng thì tôi vẫn là một kẻ cô đơn. Nhỏ bạn thân bên khoa Ngân hàng thường rủ tôi đi chơi chung với nhóm bạn bên khoa nó để hi vọng tôi có thể gặp gỡ ai đó và bắt đầu câu chuyện tình yêu của mình. Nhưng kẻ mơ mộng như tôi lại chưa thể rung động trước một ai. Hôm nay nó lại rủ tôi đi coi buổi diễn văn nghệ truyền thống của khoa nó:

- Trời ơi, mấy anh chị bên khoa tao múa hát hay cực kì luôn, đặc biệt có anh "hot boy" của khoa tao vừa đẹp trai, hát hay lại học giỏi nữa. Mày gặp anh ấy mà không mê mới lạ.

Nó PR giữ quá, làm tôi cũng háo hức. Đang lòng vòng đứng đợi nhỏ đi mua nước, tôi thấy một nhóm anh chị mặc đồ rất đẹp và thanh lịch. Có lẽ mấy anh chị ấy tham gia trong buổi biểu diễn hôm nay. Tôi nhìn họ chăm chú cho tới khi họ tới gần cửa hội trường. Bất chợt một anh trong nhóm quay sang nhìn tôi nở nụ cười. Và rồi trong giây phút trái tim tôi như đứng lặng vì nụ cười của anh, một nụ cười mà như người ta thường nói là "đẹp như mùa thu tỏa nắng", hay đơn giản đối với tôi nó là nụ cười của yêu thương và hạnh phúc. Nhìn anh cười mà tôi cảm tưởng thế giới này không còn gì đau khổ, muộn phiền nữa, cuộc sống trở nên lung linh, đẹp lạ kì. Tôi đứng ngây người ra như mất hồn cho dù anh đã đi nãy giờ. Một câu chuyện tình yêu đẹp bắt đầu nảy mầm và liên miên chạy trong tâm trí tôi. Tôi bước vào hội trường mà đầu óc vẫn còn bị choáng ngợp. Bất ngờ hơn nữa khi buổi biểu diễn bắt đầu, anh chàng MC vừa bước ra thì nhỏ bạn kéo tay tôi cuống quýt:

- Anh ấy đó, anh ấy là "hot boy" của khoa tao đó. Thấy không, anh ấy đẹp trai quá trời luôn, tao đâu có lừa mày đâu.

Thì ra anh chàng "hot boy" mà nhỏ bạn tôi nói chính là anh, người có nụ cười tuyệt đẹp đã khiến tôi say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tuấn Kiệt, cái tên của anh cũng đẹp như chính anh vậy. Anh vừa làm MC chương trình, vừa tham gia hát. Anh hát cũng hay chẳng kém gì ca sĩ chuyên nghiệp. Nói chung đối với tôi bây giờ, dường như mọi thứ về anh đều là hoàn hảo. 

Từ hôm đó con mắt tôi bắt đầu tìm kiếm, dòm ngó đến những nơi có anh, nghe ngóng những thông tin về anh. Không biết có phải là tôi đang yêu đơn phương anh không nữa, tôi chỉ biết là từ khi gặp anh thì những chàng trai khác đối với tôi dường như không còn gì cuốn hút nữa, và anh đã trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện tưởng tượng của tôi. Dù tôi chưa từng được nói chuyện với anh một lần nào cả, nhưng đối với tôi, anh luôn là một người ngoài đẹp trai, hát hay, học giỏi, và có nụ cười đẹp là những điều mà tôi đã biết chắc thì anh cũng luôn là một người thân thiện, hòa đồng và vô cùng tốt bụng nữa. 

Thoắt cái cũng đã hết năm nhất, tôi cũng có thêm nhiều cái mới, thế nhưng cảm giác đối với anh thì vẫn không thay đổi, vẫn bị choáng ngợp trước nụ cười của anh, vẫn bối rối như một con ngốc mỗi khi vô tình chạm mặt anh.
Năm hai tôi cực kì thích thú với môn Giao tiếp trong kinh doanh. Thầy giảng bài thu hút và dạy chúng tôi nhiều điều thú vị. Bạn có biết rằng muốn trở thành một người thành công trong kinh doanh thì trước hết bạn phải có một chất giọng tốt, nghe thật lạ phải không. Nhiều người trước khi trở thành diễn giả hay doanh nhân, họ đã phải học qua một lớp thanh nhạc. Học thanh nhạc không phải để có một giọng hát hay mà là để có một chất giọng khỏe, vững. Có như vậy bạn mới có thể đứng trước hàng trăm người hay đơn giản là vài chục nhân viên để diễn thuyết, để thuyết phục họ. Thầy chỉ chúng tôi một cách "luyện giọng" đồng thời cũng là rèn luyện sức khỏe cực kì hiệu quả mà lại chẳng tốn kém gì. Đó là leo cầu thang bộ và....hát:

- Hàng ngày các em tới lớp, thay vì đứng dài cổ chờ thang máy thì các em hãy đi thang bộ và vừa đi vừa hát. Tôi đảm bảo các em sẽ có một sức khỏe và một chất giọng cực kì tốt.

Một phương pháp quả thật rất thú vị. Tôi quyết định rèn luyện theo cách của thầy. Bỏ qua chiếc thang máy đông cứng, tôi bước đến cầu thang bộ, ngước nhìn một cái và hít một hơi thật dài. Tôi bắt đầu bước lên và cũng bắt đầu hát bài hát mà tôi yêu thích "Chào buổi sáng, nhìn bao bước chân trên đường...". Tới lầu ba, giọng tôi bắt đầu chùn xuống, đã nghe thấy sự mệt mỏi trong đó. Lầu bốn, tôi bắt đầu thở dốc, giờ giống như tôi đang đọc hơn là hát. Lầu năm, tôi không còn đủ sức để ngẩng mặt lên nhìn đường nữa, mắt mờ đi, tay vịn vào thành cầu thang để kéo người lên, nhưng tôi vẫn cố rệu rạo những câu hát cuối "sẽ có những sóng gió phía trước, hãy cố gắng bước qua dù không dễ dàng...". Bất chợt, tôi cảm giác mình đụng vào cái gì đó, tôi ngước mắt lên. Là anh, đúng là anh. Anh đang đứng ngay trước mắt tôi với một nụ cười đầy trìu mến.

- Cố lên cô bé. 

Tôi chỉ tròn mắt nhìn anh và ...thở hổn hển mà không nói được lời nào. Anh nhìn tôi cười rồi bước xuống cầu thang và nhanh chóng khuất đi. Tôi nhìn theo anh trong sự tiếc nuối. Thế là xong, một cơ hội hiếm hoi để tôi có thể làm quen với anh vậy mà tôi đã bỏ lỡ nó một cách ngớ ngẩn trong một bộ dạng thật là tệ hại: mặt thì nhễ nhại mồ hôi, lại còn thở hổn hển như một chú cún con vừa mới chạy đuổi bắt một con cào cào vậy. Bỏ lỡ cơ hội làm quen với anh quả thật đáng tiếc, thế nhưng nó lại cho tôi một động lực phi thường để tôi kiên trì luyện tập phương pháp của thầy với hi vọng rằng sẽ đụng phải anh một lần nữa. Những ngày sau đó, tôi tạm biệt luôn chiếc thang máy đông đúc và chuyển sang đi thang bộ hoàn toàn. Một tuần, hai tuần rồi một tháng, sự dẻo dai cũng như chất giọng của tôi được cải thiện rất nhiều. Tôi có thể leo lên đến tầng sáu mà giọng hát vẫn nhẹ nhàng chứ không phải là thở hổn hển như những ngày đầu. Thế nhưng tôi lại không may mắn để đụng phải anh thêm một lần nào nữa.

Hôm nay trời thật đẹp, trời xanh và cao nhưng không có nắng, gió hiền hòa làm vài sợi tóc của mấy bạn nữ bay ngang qua mặt trông thật nữ tính. Mỗi ngày tôi luôn chọn một cách khởi đầu thật vui vẻ bằng cách đọc mấy mẩu chuyện cười trên báo Teen. Có lẽ, chuyến xe buýt này đã quá quen với cái hình ảnh tôi ngồi đọc báo và cười khúc khích một mình rồi nên giờ dù tôi có cười thế nào thì cũng chẳng mấy ai còn để ý tới tôi nữa.
Đang loay hoay nhét cuốn báo vào cặp thì thấy bóng dáng anh từ đằng xa và đang đi về phía tôi. Vẫn là cái dáng vẻ năng động, tự tin và vẻ mặt thân thiện. Anh đi qua tôi tự nhiên và nhẹ nhàng còn tôi thì cứ hồi hộp, bối rối như sắp phải trả bài vậy. Tôi bước theo sau anh và hình dung ra cái cảnh tôi là một người bạn thân thiết của anh, tung tăng chạy lại gần anh, vỗ vai anh một cái và tươi tắn chào anh "Anh Kiệt". Bất chợp anh quay lại nhìn tôi. Ôi trời ơi, tôi đã làm cái gì thế này, cái bệnh mơ mộng của tôi trầm trọng tới mức nó biến thành hành động luôn rồi. Tôi đã vỗ vai anh và gọi tên anh.

- Em gọi anh à. Và kèm theo vẫn là một nụ cười tươi tắn của anh. 

Tôi dường như vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, tôi chỉ đứng ngây người và tròn mắt nhìn anh.

- Em có chuyện gì à.

Anh hỏi lại tôi.

- Ơ...ơ.......em. 

Tôi ậm ợ như gà mắc tóc. Nhưng cũng may là tôi nhanh trí nhìn vào cuốn sách anh đang cầm trên tay, là một cuốn sách ngoại văn. MBA gì gì đó.

- À...Chỉ là.... em thấy anh đang cầm một cuốn sách ngoại văn. Chắc là anh giỏi tiếng anh lắm ạ.

Anh cười thật tươi:

- Cũng không phải giỏi lắm nhưng anh có thể đọc và hiểu mấy cuốn sách như thế này.

Anh giơ cuốn sách lên, nhìn nó rồi lại nhìn tôi cười.Con người anh đúng thật là hào phóng, lúc nào anh cũng vô tư trao tặng những nụ cười tuyệt đẹp cho người khác. Cũng nhờ những nụ cười của anh đã làm tôi đỡ hồi hộp hơn. Tôi lấy lại bình tĩnh và trò chuyện với anh một cách tự nhiên hơn. Thế là bắt đầu câu chuyện về học tiếng anh, vừa đi vừa nói chuyện với anh tôi không còn biết thứ gì xung quanh đang diễn ra. Tôi cảm tưởng như tôi và anh đang đi trên một con đường mà hai bên là hai hàng cây xanh mát với những chú chim đang ca hót rộn ràng.
Khoảng thời gian nói chuyện với anh không nhiều nhưng quan trọng là tôi đã có được số điện thoại của anh. Tôi nhờ anh chỉ cách học tiếng anh hiệu quả, anh đã vô tư chia sẻ lại còn cho tôi số điện thoại để nếu tôi có gặp khó khăn gì về tiếng anh thì cứ gọi cho anh, anh sẽ giúp đỡ hết mình. 

Tình yêu đúng là một thứ tiên dược thần kì, nó làm tôi vui như một chú chim non được bay theo mẹ khám phá thế giới. Mọi thứ xung quang trở nên tươi mới, đẹp đẽ. Con người tôi bỗng chốc cũng trở nên rạng rỡ và thu hút. Tôi hân hoan đón chào mọi thứ, tôi làm việc nhiệt tình và sáng tạo, tôi giúp đỡ mọi người, tôi cảm ơn mọi người và tôi cũng vô tư trao cho mọi người những nụ cười thật tươi. Tình yêu cũng cho tôi một động lực mạnh mẽ để học tiếng anh, tôi học tập miệt mài và cố gắng tìm ra thật nhiều thắc mắc để có thể được gặp anh nhiều hơn.


Chúng tôi bắt đầu nhắn tin qua lại và đôi khi là gặp mặt. Ban đầu là trao đổi về tiếng anh, sau đó là những chia sẻ về sở thích, niềm đam mê và những vấn đề trong cuộc sống. Quả là tôi đã không nghĩ sai về anh một chút nào, anh là một người cực kì thân thiện và tốt bụng. Anh tham gia rất nhiều các hoạt động xã hội từ các hoạt động bảo vệ môi trường, các hoạt động về an toàn giao thông, rồi các hoạt động quyên góp cho các em nhỏ bị bệnh tim. Anh thường tới các nhà mở, nhà tình thương để chơi với các em nhỏ. Anh đi tới đâu cũng được mọi người yêu quý. Chắc chắn rồi bởi vì anh cũng luôn yêu quý mọi người. 

Càng tiếp xúc với anh nhiều, cùng anh tham gia các hoạt động xã hội, tôi chỉ càng thấy ngưỡng mộ và yêu anh nhiều hơn. Anh cũng quan tâm đến tôi, đối xử với tôi rất tốt, luôn cố gắng làm những điều tốt đẹp cho tôi. Thế nhưng, đối với những người khác, anh cũng quan tâm và đối xử tốt với họ. Vì vậy, tôi chẳng thể biết được là tình cảm mà anh dành cho tôi là gì nữa. Anh có yêu tôi, hay đơn giản tôi chỉ là một người được anh trao tặng lòng tốt như bao người khác.
.......................................
"Tứ tư của Cự Giải là một ngày tràn đầy năng lượng, bạn làm mọi việc với niềm hào hứng và nhiệt huyết. Bạn có một bước tiến mới trong tình yêu. Dũng cảm sẽ mang lại cho bạn những kết quả tuyệt vời". Mục bói vui theo ngày này có lẽ để mấy cô nội trợ nói còn hay hơn. Thế nhưng nó lại làm tôi suy nghĩ. Dũng cảm ư, có lẽ cũng đã đến lúc tôi phải dũng cảm với tình yêu của mình. Tôi không muốn cứ dày vò mình mãi với cái câu hỏi anh có yêu tôi không. Tôi nhất định phải hỏi anh, cho dù kết quả là thế nào thì có lẽ nó sẽ giúp tôi thoải mái hơn.


Buổi chiều tôi và anh đi tiền trạm một nhà mở để chuẩn bị tổ chức trung thu cho các em nhỏ ở đó. Xong việc anh chở tôi đi ăn rồi chở tôi về nhà. Ngồi sau xe tôi liên miên nghĩ về cái cảnh tôi sẽ tỏ tình với anh. Tôi nghĩ ra đủ các câu để tỏ tình mà sao câu nào nghe cũng què cụt thế nào ấy. Trời ơi văn vẻ của tôi bay đâu hết rồi.

- Đến nơi rồi thưa tiểu thư. 

Anh vừa nói vừa cười. Tôi xuống xe rồi đứng nhìn anh tần ngần.

- Trông em có vẻ mệt lắm đấy. Thôi em vào ngủ sớm đi mai còn lấy sức đi học.

Anh xoa đầu tôi trìu mến:
- Ngủ ngon nhe .... Hằng Nga.
- Dạ. Anh cũng vậy nhe.

Tôi bước từng bước từ từ, phân vân xem có nên tỏ tình với anh không. Bỗng anh cất lời:
- Trăng hôm nay đẹp quá.

Tôi quay ngoắt người lại nhìn anh rồi ngẩng lên trời.

- Wow, đúng là trăng đẹp thật... Theo anh, chị Hằng Nga ở trên Cung Trăng có hạnh phúc không?.
- Hằng Nga vừa xinh đẹp, tốt bụng, mọi người đều yêu quý, lại có chú Cuội bầu bạn cùng, chắc chắn là chị ấy hạnh phúc rồi.
- Nhưng.... chú Cuội lúc nào cũng lặng thinh, làm sao Hằng Nga biết được là chú Cuội có yêu... quý Hằng Nga hay không? 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh chờ đợi. Anh tiến lại gần tôi. Bất chợt anh nắm lấy tay tôi thật chặt. Đây là cái nắm tay cố ý đầu tiên mà anh dành cho tôi. Người tôi lâng lâng như đang trên Cung Trăng, tim tôi bắt đầu loạn nhịp. Anh nhìn tôi trìu mến.

- Chú Cuội luôn quan tâm, chăm sóc Hằng Nga mà quên nói với Hằng Nga rằng chú Cuội vô cùng yêu quý Hằng Nga, trong tim chú Cuội luôn dành cho Hằng Nga một vị trí quan trọng nhất. Chú Cuội muốn cùng Hằng Nga sống hạnh phúc mãi mãi. Hằng Nga.....có đồng ý không?

Tôi và anh nhìn nhau trong giây lát. Tôi bẽn lẽn gật đầu và rồi chúng tôi trao nhau những nụ cười rạng rỡ.
Cuối cùng thì trong cuốn sổ của tôi cũng có một câu chuyện có kết, một cái kết thật đẹp. Bây giờ thì Hằng Nga không cần phải lên Cung Trăng để mộng tưởng về những câu chuyện tình yêu nữa. Bởi vì cô đã có một tình yêu thực sự cho riêng mình. 

Gấu Trúc

 Ngó thêm:

Anh trai và em gái